[Dịch] Tiên Liêu

/

Chương 7: Ngũ Cầm (2)

Chương 7: Ngũ Cầm (2)

[Dịch] Tiên Liêu

Trung Nguyên Ngũ Bách

3.652 chữ

21-04-2025

Hiện tại với điều kiện của hắn, đừng nói đến bơi lội, tập thể hình, dù chỉ là ra ngoài chạy bộ, cũng sợ là còn chê mạng hắn chưa đủ ngắn.

Ngay cả nơi thương nghiệp phồn hoa như Giang Châu thành, vệ sinh trong thành cũng không tốt lắm, quan lão gia chính thức ra ngoài, vẫn cần đất vàng lót đường, nước sạch tưới đường.

Miễn cho bụi bặm quá nặng, cũng như che đậy một số ô uế khác.

Hồng trần trọc thế, không chỉ là từ hình dung, mà còn là miêu tả cụ thể về môi trường trong thành.

Chu Thanh hiện giờ chỉ chờ bảng đạo thí được công bố, mới có thể lên kế hoạch cụ thể cho bước tiếp theo.

Về phần sự coi trọng của Đề Học Quan, có thì tự nhiên tốt, không có thì chỉ cần đỗ tú tài, mọi chuyện cũng đều dễ nói.

Hiện tại những chuyện này không phải là quan trọng nhất, mấu chốt là hắn nên dưỡng thân như thế nào.

Hiện giờ nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.

Chu Thanh bắt đầu luyện Ngũ Cầm Hí.

Bắt đầu luyện lại Ngũ Cầm Hí, Chu Thanh còn có chút bỡ ngỡ, nhưng chỉ sau một lần là hắn đã thuần thục. Hơn nữa hắn phát hiện, động tác mình làm ra bây giờ vô cùng lưu loát, có một số động tác tuy làm chưa đúng chuẩn, đó là bởi vì cơ thể phát triển chưa đủ, sức lực không đủ.

Chỉ cần là những động tác mà điều kiện cơ thể cho phép, hắn đều hoàn thành đặc biệt tốt. Sau khi tập đủ năm lượt Ngũ Cầm Hí, tuy Chu Thanh toàn thân đổ mồ hôi, bụng cũng kêu ùng ục, nhưng lại có cảm giác sảng khoái vô cùng.

Không còn sức lực tiếp tục luyện nữa.

Chu Thanh ngồi ở mép giường nghỉ ngơi.

Trong lòng hắn vừa động, lần nữa quan sát Dưỡng Sinh Chủ, thu được tin tức mới.

"Ngũ Cầm Hí, sơ thông."

Đây là đánh giá của Dưỡng Sinh Chủ về trình độ Ngũ Cầm Hí của hắn.

Tuy Chu Thanh luyện rất lưu loát, nhưng rốt cuộc có một số động tác vì điều kiện cơ thể không đủ nên làm chưa chuẩn, nói là sơ thông cũng hợp lý.

Về phần tuổi thọ còn lại, vẫn không có biến hóa.

Chu Thanh cũng không thất vọng, hắn cảm nhận rõ ràng sau khi mình luyện Ngũ Cầm Hí, tuy bụng rất đói, nhưng cơ thể lại có một cảm giác tràn đầy.

Chỉ cần kiên trì không ngừng, hắn tin tưởng nhất định sẽ có thay đổi.

Lúc này, có người đến gõ cửa.

Hiện tại đã là ban ngày, Chu Thanh tự nhiên không cần quá lo lắng sẽ có chuyện tương tự như tối hôm qua, nhưng hắn vẫn theo thói quen hỏi: “Là ai?”

"Tiểu Chu tiên sinh, ta là Lão Hồ."

Chu Thanh liền mở cửa.

Lão Hồ là Hồ Đồ Hộ bán thịt ở phố bên cạnh, từng giúp Chu Thanh lo liệu tang sự cho song thân, đương nhiên cũng đã nhận lợi ích từ nguyên thân của Chu Thanh.

Bất kể là trong thành hay thôn quê, người làm nghề giết heo bán thịt ít nhiều đều có chút địa vị.

Nguyên thân của Chu Thanh tuổi còn nhỏ đã có thể thuận lợi lo liệu xong tang sự của song thân, Hồ Đồ Hộ quả thực đã giúp không ít.

Hắn hành lễ nói: “Hồ đại ca đừng gọi tiên sinh gì cả, gọi tên ta là được rồi. Không biết đến tìm ta có chuyện gì?”

Hồ Đồ Hộ cười cười: “Thầy đồ trong thôn chúng tôi đi rồi, muốn mời ngài qua làm thầy đồ một thời gian. Đây là tâm ý của mọi người, xin ngài nhận lấy. Về sau cứ mười ngày sẽ có gạo thóc biếu tặng.”

Lão Hồ xách theo một bầu rượu, một gói bánh lá sen, còn có mấy miếng thịt muối.

Hồ Thôn tuy là thôn, nhưng cách thành rất gần, Chu Thanh trước kia còn từng đến trường tư thục ở Hồ Thôn, mỗi ngày cũng chỉ học nửa buổi, không làm lỡ việc gì của hắn.

Chỉ là Hồ Đồ Hộ tìm đến tận cửa ngay ngày thứ hai sau kỳ đạo thí của hắn, quả là có chút kỳ lạ.

Nhưng đây không phải chuyện xấu, với tình cảnh hiện tại của Chu Thanh, tự nhiên không có lý do gì để từ chối, hắn mở miệng nói:

"Đa tạ Hồ đại ca, nhà ta vừa hay sắp hết gạo, huynh đến thật đúng lúc, giải quyết cái khó trước mắt cho ta. Những thứ này ta xin nhận, ngày mai ta đến thôn dạy học được không?”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!